Hiện tại, tôi đang cố gắng viết hết mức có thể. Bởi lẽ, con đường 'nhìn' thì đơn giản dễ đi mà sao bước lên rồi thấy muôn vàn thứ giăng ngang, cả trên đường, ngang tầm mắt và trên tầm mắt.
Ngày còn đi học tôi thấy việc viết thật dễ dàng, cảm thấy gì thì cứ viết ra thôi, có vô vàn chuyện để kể. Nào chuyện sáng nay đi học ăn hộp cơm mua của bà dì, bà thương nên lúc nào cũng cho nhiều thịt trong hộp và không quên dặn hộp này cho con đó, hộp kia không có cà chua là của bạn con. Hay sáng nay học có 4 tiết, về sớm hơn 45 phút, ấy thế mà cà kê uống trà sữa (thật ra uống trà chanh thì đúng hơn). Sau đó về nhà vẫn đúng giờ của 5 tiết học. Ôi, cái thời mới sung sướng làm sao, mới ngây thơ nhường nào, vậy mà suốt ngảy chỉ giỏi than với thở, trách với hờn. Bạn này chơi kì cục, cô đó khó tính quá, thầy kia chán bỏ xừ.
Con người ta thường không chịu hài lòng với những niềm vui nhỏ nhặt lúc tức thời, chỉ mãi lâu về sau mới hồi tưởng lại và cười cười trong lòng, hồi đó vui phải biết.
Hôm rồi tôi có đọc bông* một quyển sách thiếu nhi, trong đó có đoạn nói về khoảnh khắc ấm áp và không gian ban chiều thật dịu dàng. Giá mà chúng ta có thể đóng hộp được cảm giác ấm áp đó lại, đến lúc ở một nơi khác lạnh lẽo hơn thì mở hộp ra. Òa, ấm sực! Cõi lòng được ôm ấp, mặt mày sáng ửng lên, bao kỉ niệm nồng đượm lại sưởi ấm tâm hồn lần nữa. Thật tuyệt biết bao.
Nhân lúc trời đang mưa, tôi viết mấy dòng, kèm theo chút mùi cá mòi mà hôm rồi ngồi tách xương muốn phờ người.
Đây, thêm bài hát cũ nữa,
Sailing
*: một công đoạn trong biên tập, đọc bông là bước gần như cuối cùng của một bản thảo trước khi chuyển giao cho xuất bản.