Cuộc sống mà con người tự đặt ra có nhiều dạng quy tắc khác nhau, ở trong viết, tự nó tạo ra những điều tương tự như vậy, nên tôi đi theo. Mô phổng thế giới, gói ghém quá khứ, vẽ ra tương lai, viết cho tôi cơ hội để thực hiện mọi điều tôi muốn.
Tôi biết mình phải viết, nên viết, cần viết khi mà điều này
đến thật tự nhiên trên từng nhịp thở. Câu chữ ùa ra, chực sẵn nơi đầu những
ngón tay (ấy là gõ trên máy tính).
Thực hành viết là cách tạo kỷ luật cho bản thân. Đúng giờ,
viết. Ngồi vào bàn, viết. Hoặc đôi khi, câu chữ chạy liên hồi trong đầu, không ngừng
tuôn ra như suối, không thể nào dừng suy nghĩ lại. Nếu không viết ra lúc này,
chúng sẽ trở lại, nhưng không còn tròn đầy và nguyên vẹn nữa. Một điều gì đó đã
mất đi rồi.
Nếu nhìn thấy một khung cảnh, theo cá nhân là đáng nhớ, làm
sao để lưu giữ lại nó. Chụp ảnh. Vẽ tranh. Viết. Dùng ngôn ngữ, đưa những cá
nhân khác nhau đứng trước khung cảnh đó, như ta, lúc này. Để mỗi người được
chìm đắm trong niềm say mê, vui sướng và hân hoan đó. Để cái đẹp, trong niềm
riêng của mỗi người, được vẹn toàn ôm ấp họ. Tôi nghĩ những điều do một người
viết ra, dù mang tính cá nhân hóa, vẫn xứng đáng được sẻ chia, trong một tầng mức
nào đấy. Những nỗi niềm gặp nhau, trong thinh lặng do con chữ dệt nên.
Viết đan bện với những điều khác biệt trong đời. Mọi thứ
như hòa vào nhau, lúc chặt lúc lỏng, lúc mềm mại, lúc khô cứng. Chính những điều
đó làm người viết và người đọc không thôi ngạc nhiên. Nếu viết về một ngày chủ
nhật thảnh thơi, có ít nhất hai con người thấy mình trong đó. Người viết và người
đọc. Nếu viết về một ngày khó quên, đâu đó lại có người thuộc về những chữ này.
Không ai thật sự cảm thấy cô độc khi ở trên những tranh viết. Chúng xoa dịu và
mở ra những điều mới. Ngay cả khi người đọc đang đọc những cuộc đời bất hạnh,
những giống tố của cuộc sống đang bủa vây họ ngoài thực tế thì trang viết cũng
đang cho họ thêm một cơ hội sống khác. Cứu rỗi.
Với một cá nhân thực hành viết, ít nhiều sẽ nhận được những
giá trị nhất định. Nhẫn nại, kiên trì và chú tâm. Không ai có thể ngừng tập
trung, dừng lại, tập trung, lại dừng, cần một nhịp điệu bền bỉ và gắn chặt.
Không ai hối thúc nhưng cũng không ai trì hoãn lại một tiến trình đang diễn ra
bên trong chính mình. Tự bản thân người viết được trao cơ hội nỗ lực và bền bỉ
đi theo.
Có nhiều điều tôi muốn bản thân cố gắng đối diện tring khi
viết, vì khi đó tôi có thể, thật sự, yêu thương chính mình và những người mà
tôi kính trọng.
trên một hòn đảo ngoài xa thuộc địa phận Campuchia
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét